Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

NHỮNG QUẢ TRỨNG NẮNG

                                  
Người dạy học láng giềng sáng này đã vĩnh viễn ra đi
Đột ngột như hôm anh ấy bán chiếc giường đôi
Mua xe đạp về
                       rụt rè đạp xe ôm chở khách.
Chiếc bàn trò
                  Một bình trà
                                     Dăm cái tách
Những gương mặt buồn- Đồng nghiệp đến tiển đưa.
Mái lá xập xình
Giọt nắng lưa thưa
Có giọt dán lên tấm ảnh anh, thành hình quả trứng.
Đứa con ngơ ngác nhìn
Nghe
và không hiểu
Lời người lớn thì thầm : Anh ấy bệnh lao !
Ngọn gió đùa mái lá xôn xao
Vài quả trứng nắng trong nhà rung rinh dao động.
Gió vào lồng lộng
Gió thốc từng cơn
Những cơn thốc bóp nghẹt tim vắt máu trào qua họng
Chỉ sáng nay thôi
Rũ sạch khổ nghèo.
Tiếng nấc nghẹn ngào quanh giọt nắng cheo leo
Vẫn bám trên anh quả trứng tròn vàng vọt
Như thứ hào quang nhập nhòa tĩnh lặng
Tựa quả trứng vàng
Chẳng thể làm no.
Tốp học trò lặng im - Kỳ lạ.
Chiếc xe tang thong thả đến đưa người.
                                                                1990

Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

CHÚ CHIM SẺ TẬT NGUYỀN

                                   
Một sáng
Tôi tình cờ trông thấy
Trong by chim vẫn ríu rít thường ngày
Có một con chỉ có một chân.
Tôi nhìn và cảm thấy bâng khuâng...
Chú chim tật nguyền vẫn hồn nhiên hòa vào đồng loại
Ríu rít chuyện trò.
Chợt hình dung đế những nguyên do
Một viên đạn chì chệch mục tiêu chẳng hạn...
Cái lẩy cò
Trò chơi và sinh mạng
Mạnh - Yếu
Sinh tồn và sự diệt vong.
Chim có giận gì không ?
Vì tôi thấy chim vẫn hồn nhiên ríu rít
Tựa trẻ thơ mọi chuyện chẳng bận lòng.
Và mỗi sáng về tôi lại ngóng trông
Bầy chim ấy đến trước sân nhặt thóc
Để tôi lại thấy chim trong phút chốc
Chập choạng ngã ra chỏi cánh gượng thân mình
Bên cạnh bạn bè
Chỉ có một chân
Vẫn đùa giởn với nhau trò đuổi bắt.
Chao đão thân mình
Nghiêng nghiêng tầm mắt
Nhặt vội vàng hạt thóc bị bỏ rơi.
Trong tật nguyền sự sống vẫn sinh sôi
Và cuối cùng thì tôi cũng hiểu
Chim dạy tôi lẽ sống:
HÃY YÊU ĐỜI !

1987



                                                                                        Phn bi

ƯỚC THẦM

                             
 Khi ngày và đêm gặp nhau
Là lúc đất trời có sao thưa, nắng nhạt
Cho những vần thơ muôn đời lắng đọng
Một sắc màu hoang tím của hoàng hôn.
Đó cũng là lúc tôi gặp em
Cuộc tao ngộ vàng
nhạt như màu nắng.
Đôi mắt em - Vì sao băng trinh trắng
Giết hồn tôi bằng cơn choáng ngợp lòng.
Chẳng bao giờ được buổi hẹn hò
Em hờ hững
Còn tôi thì nhút nhát.
Thật trớ trêu cái trò đuổi bắt
Em trực ca ngày
Tôi làm việc ca đêm.
Có đôi lần đánh bạo nhìn em
Trên môi nở nụ cười ngờ nghệch
( Chắc em nghĩ : Thằng cha này 'bệnh',
Khi không lại ngó mình cười ).
Biết bao giờ em hiểu được lòng tôi
Mỗi khi ngắm một vì sao đơn lẽ
Tôi thầm ước đất trời thôi luân chuyển
Giữ hoàng hôn ngày tối mãi giao hòa...

1990

DƯỚI TÀN VÚ SỮA

Dưới tàn cây vú sữa ven đường
Trốn nắng thênh thang
Một chòi tranh nhỏ
Người thợ cụt chân với dòng chữ đỏ:
Vá ép- Sửa xe
Chỉ một người và một mái che
Áo lính bạc màu vắt thanh nạng gỗ
Chiếc xe 'pan' ,và tôi - là khách
Khoảng đợi chờ dành thoáng mộng mơ
Buồn trông con nhện giăng tơ
Tìm ẩn ngữ cho vần thơ thời thượng...
Chiếc ruột xe cộm lên u nhọt
Tay thương binh ve vuốt mẩu sẹo lồi
Bánh xe lăn
còn anh thì ở lại
Vá đời mình qua những tháng năm trôi.
Anh thương binh dưới tàn cây vú sữa...
Tôi bồi hồi nghe trái chín rụng
rơi.
                                              1989

Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2010

Đổ Thừa



Có người làm khổ một người
Để người khổ ấy suốt đời làm thơ
Làm thơ- chỉ để mà mơ
( Đâu ai có thể ăn thơ mình làm)
Đem bán thì chẳng ai màng
Bằng mang vô NET cũng bằng biếu không
Vì em tôi phải long đong
Hởi em biết tội CÓ CHỒNG hay chưa ?

1988