Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

Bội tín

                                                   
Không có chuyến đi Đà lạt, còn lâu tôi mới gặp hắn. Lang thang cả tuần, rả rời đôi chân tìm hứng viết một cái gì đó mà ý tưởng cứ trôi theo mây trời lảng đảng.
Cũng may (hay xui)- sau một tuần lang thang tôi tình cờ gặp hắn.
Chính hắn chứ không ai khác. Dù hắn thay đổi nhiều, tôi vẫn nhận ra bộ mặc bóng như dái heo của hắn.
Hắn đã gieo vào lòng tôi nỗi ân hận âm ỉ mấy chục năm nay không lúc nào nguôi ngoai.
Trời ở đây lạnh mà trán hắn vẫn đẩm mồ hôi vì bưng bê những chiếc lò than rực lửa. Cầu mong hắn đừng nhận ra tôi.

Giữ đất

Truyện ngắn
Dương huy Hoàng.

                                   
Hai Thất chậm chạp bật chiếc quẹt gaz định mồi thêm điếu thuốc nữa đã được gắn trên môi khá lâu nhưng rồi lại thôi. Nãy giờ ông hút quá nhiều. Cơn ho vừa qua như nhắc nhở ông những điều cấm kỵ vì chứng bệnh nhồi máu có thể gây ra đột quỵ bất kỳ lúc nào.
Ông đưa mắt nhìn miệng hang bị bịt chặt như đang khép lại quá khứ hào hùng bi tráng. Hào khí dường như vẫn còn phảng phất quanh đây. Mỗi viên đá từng thấm máu anh em bỗng như có hồn.
Không dưng sao nghe lòng chộn rộn kỷ niệm khi chạm vào từng phiến đá. Không dưng sao trong gió nghe như có tiếng thì thầm? Không dưng sao từng gương mặt đồng đội thẳm sâu trong ký ức cứ lần lượt hiện ra? Tuy cảnh vật không giống như ngày xưa, nhưng đó đây vẫn hiện diện những vồ đá, vách dựng, sừng sững uy nghi của những năm tháng hào hùng, không mảy may thay đổi trước bao thăng trầm xã hội, như một nhân chứng lịch sử minh chứng cho lời thề của bao người còn khắc sâu hơn đá “ Quyết tử cho tổ quốc quyết sinh.”

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

Phản bội

                                
Truyện ngắn
Dương huy Hoàng


Dân chọi gà vùng này  ai không biết anh ? Nhờ con Te  người ta biết anh . Anh cũng lấy đó làm  hãnh diện . cũng tội , nói chung trong cuộc đời  có thiếu gì người nương  nhờ hào quang của kẻ khác  để tự mãn. Việc anh làm chủ một con gà bất khả chiến bại  cũng đáng hãnh diện lắm chứ !  Con Te đã thắng tất cả mười bảy độ. Thoạt nhìn , không ai có thể ngờ một  con gà như thế  lại được mệnh danh  “ độc  kê cầu bại ’, chung quy cũng tại hình dáng nó  quá xấu  xí  nên người ta đánh giá thấp . Mẹ nó vốn là một con gà ác. Tiếng là ác vậy chứ gương mặt chị hiền lành  hơn các mụ gà khác gấp trăm, chỉ tội cái nước da hơi đen.

Tín

                                  
Truyện ngắn
Dương huy Hoàng

Đã hơn một giờ rồi mà ông già vẫn chưa thấy trở ra.Tiếng bìm bịp kêu nước lớn không còn làm tôi thích thú như lúc nảy. Lạy trời cho đừng có chuyện gì xảy ra, lạy trời ông ấy không phải là Việt cộng. Nếu ông ta mà là Việt cộng thì…Tôi không dám nghĩ tiếp. Gần hai mươi tuổi rồi mà còn nhẹ dạ cả tin như con nít, rủi có bề gì tù là cái chắc. Ôi,có lý nào…