Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

ƯỚC THẦM

                             
 Khi ngày và đêm gặp nhau
Là lúc đất trời có sao thưa, nắng nhạt
Cho những vần thơ muôn đời lắng đọng
Một sắc màu hoang tím của hoàng hôn.
Đó cũng là lúc tôi gặp em
Cuộc tao ngộ vàng
nhạt như màu nắng.
Đôi mắt em - Vì sao băng trinh trắng
Giết hồn tôi bằng cơn choáng ngợp lòng.
Chẳng bao giờ được buổi hẹn hò
Em hờ hững
Còn tôi thì nhút nhát.
Thật trớ trêu cái trò đuổi bắt
Em trực ca ngày
Tôi làm việc ca đêm.
Có đôi lần đánh bạo nhìn em
Trên môi nở nụ cười ngờ nghệch
( Chắc em nghĩ : Thằng cha này 'bệnh',
Khi không lại ngó mình cười ).
Biết bao giờ em hiểu được lòng tôi
Mỗi khi ngắm một vì sao đơn lẽ
Tôi thầm ước đất trời thôi luân chuyển
Giữ hoàng hôn ngày tối mãi giao hòa...

1990